Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Có cái silip bụ thôi mà cũng mệt

Thực ra, với danh nghĩa là công xưởng của thế giới, bạn Khựa chúng ta cũng chẳng thiếu gì thứ tốt đến xấu có thể tuồn đi khắp nơi.

Và đương nhiên, ở cạnh một bạn béo tốt bụng sẵn sàng cấp quy chế tỉnh thành cho đất nước ta thì lý ra các bợn quản lý phải tỉnh táo từ trước chứ chả phải la oai oải như thế này.

Đàn ông Việt vẫn mê bú - vú vê các loại. Nghĩa là theo y học và tâm lý thì cái căn bệnh bò điên "Hội chứng Ơ-díp" trong đàn ông Việt nó cực lớn. Lớn đến mức tồi tệ (mềnh cũng rứa, chẳng tốt hơn).

Lâu ni ham sờ mó, bú bú, chẳng thèm mãi giờ mới toẹt ra là lâu nay té ra đang bú cái nhờn nhờn chi đó mà hoảng quá. Liên tục bấm máy đi xét nghiệm. Đăng báo ầm ĩ. Điêu thế chứ lỵ.

Chứ thực ra ngoài cái bụ này. Con dân Việt Nam bây chừ đang hưởng nhiều thứ gấp tỉ lần từ bạn Khựa còn ác hiểm cả tỉ tỉ lần, kể cả một số thứ có thể liên can đến chính trị nữa tê.

Rứa mà nỏ dám công bố, nỏ dám ồn ào. Giờ bụp phát ngay cái úp vào mặt ná thở mới ồn bà xồn lên. Giá chắc cũng chỉ vài bữa ồn ào.
mà khộ nỗi là bụ Việt Nam cũng mắc cái đồ này mới chết chứ.

Mai mốt mà công bố quần sịp cũng mắc thêm cái loại chi chi đó nữa. E phân nửa đờn ông Việt cắt cu.

Nói chung là 4000 năm văn hiến của đờn ông Việt, không sợ chết, không sợ giặc, không sợ thiên tai bão lũ, không sợ cái chi tất.

Chỉ sợ mỗi cái bụ, cái zú ... nó có chuyện chi thì hết thứ để bú...

Ù ẹ cái nền báo chí ngồi xổm và một loạt các thứ kể cả các cơ quan quản lý dở hơi, ngu đần. Cái bọn nhơn sĩ Bắc Hà nhiều chuyện vớ vẩn.

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

... nói đúng thế còn gì...

Mấy bựa trước, nghe sôn sao sâu bích Việt chuyện chị Lam ném cục cứt vào mặt Hà Hồ - bồ nhí của Cường đô la và Đờm Vĩnh Hưng. Và nghe chuyện Hưng thanh minh cùng Hà Hồ phản pháo.

Nhưng mà mềnh thì lại không đọc cái chi cả, vì dài quá, lười... nhất là bài Hưng giả lời ngông nghênh gì gì đấy về Lam. Thực ra thì 2 đứa này có nói gì mềnh cũng chẳng quan tâm chúng nó lắm, hát hò thì lõng nhõng leo nheo, với lại thấy dài dài là mềnh ngại đọc rồi, bình lựng về cách giả nhời của Hưng thì chắc phải đọc ..cái đã. Nói đúng ra là cũng có đọc oài, nhưng thằng này rỗng quá, nói năng cứ nhạt hoét đâm ra hắn không đọng được trong mềnh cái chi hết. Cái ni thì mềnh mới thấy bạn Lam lói đúng về Hưng: Công nghệ quá.

Mềnh nghe phong phanh Hà Hồ đáp trả bằng cách đưa đít con ra phây - búc. Nói theo kiểu dân Quảng Bình của Hà thì là: "Ê Lam, lỗ khu tau đây nè" hay là "Ê Lam, mi nói như địt". Một cách rất chân thật, chứ cái miệng xinh xinh hô hô với Cường đô như thế mà nhô ra chửi thành lời thì nó mất "xinh" đi thì sao????

Ai đó biểu Hà thế mà thâm, shock, các fan ở Nam thấy cách Hà Hồ cư xử vậy shock, khiếp... hỗn với đàn chị. Ơ hay, ở lỗ nhảy toen toét thì chả phải shock, mới chìa cái lỗ khu thì bảo shock này shock nọ. Đạo đức giả thế???

Thực ra, Lam trông thế mà thâm. Mềnh đồ là không khéo còn biết rõ trong quần nhau còn có bao nhiêu sợi lông, lông màu gì, cong thẳng làm sao nữa kia. Khi bắn phát pháo được mệnh danh là vạ mồm. Lam đã biết Hưng sẽ nhảy dựng lên, nhưng vì cô đồng này dùng công nghệ nhiều, nên nói linh tinh mà chẳng đọng được gì, vô hại.
Riêng Hà Hồ, Lam sẽ biết cô này khoe công nghệ mà cô sắp dạy ngay: Đó là cái mông đứa con - hay là đứa con trai - hay là sản phẩm của công nghệ làm gái - hay là cái gọi là công nghệ bán cái tự có... và sản phẩm của nó cho mọi người cùng xem.

Khán giả có thể biết ngay là Hà Hồ đang dạy gì cho các thí sinh thông qua hành động này: Bán trôn - Đúng không??? Rất đúng nữa là khác.

Chứ giọng với giếc gì ở đây. Shock sít gì ở đây mà lo ngại, sâu bích sâu biếc gì mà quan tâm. Bán trôn là có tất cả, và sẽ chìa khu ra cho chúng mày. Mặc mẹ chúng mày ưa nói gì nói. Có trôn là có tất.

Chính vì thế mà thời buổi khó khăn chồng chất, Đà Nẵng vẫn tích cực tổ chức khoe trôn trong cuộc thi HHVN đang làm, nhằm lấy lại uy tín thương hiệu PCI. Mới khoe trôn có ti tí mà Vũ Tiến Lộc VCCI nhào vào hăm hở tổ chức này nọ um sùm lên rồi đó.

Cho nên, mềnh kết luận là bé Lam lói đúng rồi đấy. Công nghệ không à. Xem ra hơi thâm tí nhưng rất được. Chuẩn men!

Anh là anh lại có cảm tình với Lam từ chuyện này. Hôm nào mát giời ở không nhớ phone cho anh, mềnh cùng với nhau ngồi đếm ...tóc. Nhé!

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Làm lại Giấc Mơ đi ...!



Mơ thì đừng tiết kiệm, không nên tiết kiệm.
Nhưng mà cũng không nên mơ nhiều quá, mơ nhiều thành hoang tưởng mất. 
http://www.youtube.com/watch?v=KxQLuCPdowU
"Cái bài hát của Kim Ngọc này, có lẽ tôi là người đầu tiên phối khí và thu thanh cái bài hát đấy, và đã đã lâu thật lâu lắm tôi không còn nhớ ...
...
... tôi đã không chọn bài hát ấy cho em...
....
Đây là sự chọn lựa nó làm tôi sởn hết da gà lên"

Tuy nhiên, thì khi bạn thâu âm album này cho UL thì bạn lại làm tôi tởn hết da gà lên. Vì không ngờ bạn quá tệ đến vậy. Hay là do tái hợp vợ cũ xao nhãng lỗ tai mà nghiêng nặng lỗ khác...? Bạn Quốc Trung yêu dấu.

Mơ không nên tiết kiệm, Linh ạ. Nhưng mà mơ một lần 7 bài, lại album đầu tiên thế thì tham quá. Vượt sức mình mất rồi, trong khi con đường đi chưa được hình thành rõ nét, con đường đem đến vinh quang của Linh thì lại bằng trữ tình "thuần Việt" chứ không "New Age Quốc Trung". 

Mơ lại đi em, mơ thêm vài lần nữa, hãy cố ngủ thật sâu và chỉ mơ một giấc trong đời mình, đừng mê sảng mộng du quá nhiều, anh biết em vốn là cô gái ngoại giao em mơ đa chiều lắm. Nhưng cái này thì đừng ham em ạ. 

New Age cũng ba bảy đường, thường nó hướng xuất phát từ cảm nhận chủ quan của nhạc công - nhạc sĩ và phối khí. Nghiêng về kĩ thuật nhiều hơn là nghệ thuật. Em không phải là người kĩ thuật. Vậy em hãy rèn luyện kĩ thuật nhưng đừng có vất vả thế này. Anh Quốc Trung cũng đừng có ép em ấy quá. Em ấy không thể là Thanh Lam, và đừng bao giờ biến em ấy thành Thanh Lam. Anh đã có đủ tất cả, hãy tha cho em ấy kẻo tội.

Thế thôi, mơ lại đi Linh nhé, mơ lần nữa và hãy mơ tiếp. Mơ càng ít càng tốt. Nên đồng sàng dị mộng với Quốc Trung để cuộc sống cá nhân của em có thể sẽ bớt tai tiếng hơn. Nếu không giàu - chỉ vừa đủ nghèo, hãy làm như Lý. Đừng quá hoang phí như Lý là được.

Hãy mơ lại, và trước tiên phải tỉnh dậy cái đã. Tỉnh giấc sớm mai!
Rồi hãy mơ lại

Anh yêu em - Yêu cả Quốc Trung và muốn ngủ chung cùng 2 bạn. Nhưng hai bạn mần ơn tỉnh lại giúp chút.
Gà đã gáy sáng canh rồi!

Vu Vơ















Viết BLOG nhỉ?

Viết là một chuyện, tán nhảm là chuyện khác.
Từ trước đến nay ngồi viết thì cũng nhiều, viết tóa lọa cũng nhiều, viết vớ vẩn cũng nhiều, nhưng đa phần là viết nhảm là chính.

Thế nên bỏ viết.

Người ta bảo thế này mình lại tự nghiệm ra rằng, văn chương chính là kết quả của sự bất lực. Anh bất lực, anh ngao ngán, anh quay quắt, anh cùng quẫn, anh rối trí... Thế nên anh đành phải viết. Viết hăng máu, viết cật lực. Viết không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Có đúng không? Đúng hay không, có giời mới hiểu.... nhưng nghiệm bản thân thì thấy đúng thật.

Dạo này không viết, lại thích làm càn, chửi rủa, vớ va vớ vẩn, linh tinh lang tang. Chuyện bé ưa xé ra to để thể hiện khao khát ... bất cần đời. Nói thế thôi chứ đang quý cuộc sống lắm đây này. Nhưng thỉnh thoảng vẫn thích viết
Ừ thì viết lại. Nhưng chắc chắn nó sẽ không còn như ngày xưa. Ai đó mong ước "Bao giờ đến được ngày xưa". Mình thì không mong đến quá như vậy.

Vậy thì viết lại, sẽ viết lại... thỉnh thoảng sẽ viết lại.
Bạn đến chơi nhà, chủ nhà không khó tính, không khó ở, nhưng tính khí rất thất thường. Thích thì để, thích thì xóa chơi. Vì vậy, các bạn đừng bao giờ hỏi và tiếc công sức đã ghé thăm.

Welcome All - Thanks For Be Here!
- Embraced Return on Blogsopt -