Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Làm lại Giấc Mơ đi ...!



Mơ thì đừng tiết kiệm, không nên tiết kiệm.
Nhưng mà cũng không nên mơ nhiều quá, mơ nhiều thành hoang tưởng mất. 
http://www.youtube.com/watch?v=KxQLuCPdowU
"Cái bài hát của Kim Ngọc này, có lẽ tôi là người đầu tiên phối khí và thu thanh cái bài hát đấy, và đã đã lâu thật lâu lắm tôi không còn nhớ ...
...
... tôi đã không chọn bài hát ấy cho em...
....
Đây là sự chọn lựa nó làm tôi sởn hết da gà lên"

Tuy nhiên, thì khi bạn thâu âm album này cho UL thì bạn lại làm tôi tởn hết da gà lên. Vì không ngờ bạn quá tệ đến vậy. Hay là do tái hợp vợ cũ xao nhãng lỗ tai mà nghiêng nặng lỗ khác...? Bạn Quốc Trung yêu dấu.

Mơ không nên tiết kiệm, Linh ạ. Nhưng mà mơ một lần 7 bài, lại album đầu tiên thế thì tham quá. Vượt sức mình mất rồi, trong khi con đường đi chưa được hình thành rõ nét, con đường đem đến vinh quang của Linh thì lại bằng trữ tình "thuần Việt" chứ không "New Age Quốc Trung". 

Mơ lại đi em, mơ thêm vài lần nữa, hãy cố ngủ thật sâu và chỉ mơ một giấc trong đời mình, đừng mê sảng mộng du quá nhiều, anh biết em vốn là cô gái ngoại giao em mơ đa chiều lắm. Nhưng cái này thì đừng ham em ạ. 

New Age cũng ba bảy đường, thường nó hướng xuất phát từ cảm nhận chủ quan của nhạc công - nhạc sĩ và phối khí. Nghiêng về kĩ thuật nhiều hơn là nghệ thuật. Em không phải là người kĩ thuật. Vậy em hãy rèn luyện kĩ thuật nhưng đừng có vất vả thế này. Anh Quốc Trung cũng đừng có ép em ấy quá. Em ấy không thể là Thanh Lam, và đừng bao giờ biến em ấy thành Thanh Lam. Anh đã có đủ tất cả, hãy tha cho em ấy kẻo tội.

Thế thôi, mơ lại đi Linh nhé, mơ lần nữa và hãy mơ tiếp. Mơ càng ít càng tốt. Nên đồng sàng dị mộng với Quốc Trung để cuộc sống cá nhân của em có thể sẽ bớt tai tiếng hơn. Nếu không giàu - chỉ vừa đủ nghèo, hãy làm như Lý. Đừng quá hoang phí như Lý là được.

Hãy mơ lại, và trước tiên phải tỉnh dậy cái đã. Tỉnh giấc sớm mai!
Rồi hãy mơ lại

Anh yêu em - Yêu cả Quốc Trung và muốn ngủ chung cùng 2 bạn. Nhưng hai bạn mần ơn tỉnh lại giúp chút.
Gà đã gáy sáng canh rồi!

Vu Vơ















Viết BLOG nhỉ?

Viết là một chuyện, tán nhảm là chuyện khác.
Từ trước đến nay ngồi viết thì cũng nhiều, viết tóa lọa cũng nhiều, viết vớ vẩn cũng nhiều, nhưng đa phần là viết nhảm là chính.

Thế nên bỏ viết.

Người ta bảo thế này mình lại tự nghiệm ra rằng, văn chương chính là kết quả của sự bất lực. Anh bất lực, anh ngao ngán, anh quay quắt, anh cùng quẫn, anh rối trí... Thế nên anh đành phải viết. Viết hăng máu, viết cật lực. Viết không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Có đúng không? Đúng hay không, có giời mới hiểu.... nhưng nghiệm bản thân thì thấy đúng thật.

Dạo này không viết, lại thích làm càn, chửi rủa, vớ va vớ vẩn, linh tinh lang tang. Chuyện bé ưa xé ra to để thể hiện khao khát ... bất cần đời. Nói thế thôi chứ đang quý cuộc sống lắm đây này. Nhưng thỉnh thoảng vẫn thích viết
Ừ thì viết lại. Nhưng chắc chắn nó sẽ không còn như ngày xưa. Ai đó mong ước "Bao giờ đến được ngày xưa". Mình thì không mong đến quá như vậy.

Vậy thì viết lại, sẽ viết lại... thỉnh thoảng sẽ viết lại.
Bạn đến chơi nhà, chủ nhà không khó tính, không khó ở, nhưng tính khí rất thất thường. Thích thì để, thích thì xóa chơi. Vì vậy, các bạn đừng bao giờ hỏi và tiếc công sức đã ghé thăm.

Welcome All - Thanks For Be Here!
- Embraced Return on Blogsopt -